CHƯƠNG 11

TỪ ĐỒNG TIỀN NHỎ ĐẾN CƠ CHẾ VỐN LỚN

Có lẽ ít ai biết, hành trình doanh nhân của tôi không bắt đầu từ giảng đường hay viện nghiên cứu, mà từ… lớp 2.

Đồng tiền đầu tiên – lớp học vỡ lòng về kinh doanh

Ngày đó, tôi có mấy cuốn truyện tranh mà bạn bè trong lớp rất thích. Tôi nghĩ: “Sao không cho thuê để vừa bạn được đọc, vừa mình có thêm tiền?”

Thế là dịch vụ nhỏ bé đầu tiên của tôi ra đời – cho thuê truyện. Tôi không biết gọi đó là “startup”, chỉ biết rằng tôi có thể tự tạo ra giá trị và nhận lại đồng tiền công bằng.

Đó là bài học đầu tiên: tiền có thể đến từ việc bạn biến một nhu cầu nhỏ thành dịch vụ hữu ích.

Tuổi 17 – dám bán, dám đối mặt

Đến lớp 11, tôi cùng bạn đi bán hàng rong trong một hội chợ. Chỉ hai ngày, chúng tôi kiếm được cả triệu đồng – một số tiền không nhỏ vào thời đó.

Người khác có thể thấy đó là việc vất vả, nhưng với tôi, đó là niềm vui. Bởi từ đó, tôi nhận ra: khuôn mặt của mình đã quen với việc va chạm thị trường. Tôi không sợ bán hàng.

Đây là tố chất sống còn cho một doanh nhân: sẵn sàng đưa sản phẩm ra thị trường, chấp nhận phản hồi, và học hỏi từ từng lần bán.

Thời sinh viên – thu nhập gấp đôi bạn bè

Khi bước vào đại học, đa phần bạn bè tôi chỉ được gia đình gửi 300.000 đồng mỗi tháng để ăn ở. Còn tôi, nhờ dạy thêm, làm dịch vụ nhỏ, tôi đã có thu nhập 400.000–1.000.000 đồng/tháng – chưa kể học bổng.

Điều đó cho tôi một niềm tin vững chắc: tôi có thể tự tạo ra nguồn lực, không cần phụ thuộc hoàn toàn vào ai.

Từ bán lẻ đến gọi vốn – bước nhảy vọt tư duy

Những trải nghiệm ấy chính là hành trang khi tôi bắt đầu bước vào những dự án lớn hơn, như ứng dụng KA.

Tôi hiểu rằng:

Ÿ  Muốn gọi vốn, trước tiên sản phẩm phải có tệp người dùng thật sự – ở đây là sinh viên luật.

Ÿ  Nhà đầu tư không chỉ nhìn vào ý tưởng, mà vào độ phủ và lợi ích cụ thể.

Ÿ  Để được rót vốn, bạn phải có hồ sơ minh bạch, sản phẩm đóng gói, số liệu xác thực.

Vậy là từ một cô bé cho thuê truyện, tôi học cách trình bày ứng dụng pháp lý với 500.000 văn bản luật trước nhà đầu tư.

Đóng gói tri thức – biến ý tưởng thành tài sản

Câu hỏi lớn đặt ra: “Làm sao để ứng dụng không chỉ là ý tưởng trên giấy, mà thành tài sản trí tuệ có giá trị gọi vốn?”

Tôi chọn cách đóng gói tri thức:

Ÿ  Ứng dụng được thiết kế có chức năng cụ thể.

Ÿ  Tài liệu đào tạo kèm theo để hỗ trợ sinh viên.

Ÿ  Khóa học online tích hợp, tạo giá trị cộng thêm.

Mỗi phần đó đều là một “gói sản phẩm” – dễ dàng trình bày với nhà đầu tư, dễ dàng thương mại hóa trên thị trường.

Bài học: Đừng bán ý tưởng. Hãy bán tài sản trí tuệ đã đóng gói.

Cơ chế vốn – khi tri thức trở thành dòng tiền

Tôi còn nhớ rõ, trong những buổi chuẩn bị gọi vốn, tôi nhận được sự hỗ trợ từ các tiến sĩ kinh tế, chuyên gia tài chính. Họ giúp tôi xây dựng mô hình tài chính tuần hoàn:

Ÿ  Sản phẩm tri thức (ứng dụng, khóa học) → tạo doanh thu ban đầu.

Ÿ  Doanh thu tái đầu tư vào nâng cấp sản phẩm.

Ÿ  Sản phẩm nâng cấp → thu hút thêm người dùng và vốn mới.

Cứ thế, một vòng tuần hoàn giá trị ra đời – tôi gọi đó là cơ chế vốn thành công.

Sự xác thực – yếu tố không thể thiếu

Không chỉ có ý tưởng và kế hoạch, tôi hiểu rõ: nhà đầu tư cần bằng chứng thực tế.

Ÿ  Tôi đưa ra số lượng sinh viên đã dùng ứng dụng.

Ÿ  Tôi chứng minh khóa học online có bao nhiêu người tham gia.

Ÿ  Tôi có tư vấn tài chính, có kiểm toán số liệu minh bạch.

Chính sự xác thực này mới là chìa khóa mở ví nhà đầu tư.

BÀI HỌC DOANH NHÂN & BÁN HÀNG

Ÿ  Khởi nghiệp từ nhỏ. Một dịch vụ bé tí cũng có thể là nền móng cho tư duy doanh nhân.

Ÿ  Đừng sợ bán hàng. Thị trường chính là lớp học thật sự của doanh nhân.

Ÿ  Đóng gói tri thức. Ý tưởng rời rạc không gọi vốn được – chỉ sản phẩm đóng gói mới trở thành tài sản.

Ÿ  Cơ chế vốn tuần hoàn. Hãy để tri thức tự tái đầu tư, sinh lợi và mở rộng không ngừng.

Ÿ  Xác thực để thuyết phục. Số liệu, minh chứng, phản hồi thực tế – đó là ngôn ngữ duy nhất của nhà đầu tư.

LỜI KẾT

Từ đồng tiền nhỏ bé khi cho thuê truyện đến hàng triệu đồng bán hàng ở tuổi 17, từ thu nhập sinh viên đến dự án ứng dụng pháp lý, tôi nhận ra: tư duy bán hàng và tư duy vốn đã đồng hành cùng tôi suốt đời.

Và giờ đây, ở PPAQ – Học viện Triết học Phelan, tôi chia sẻ lại hành trình ấy để nhắn nhủ:

"Mỗi người đều có tài sản trí tuệ. Hãy đóng gói nó, thương mại hóa nó, và đưa nó vào cơ chế vốn. Khi ấy, bạn sẽ không chỉ kiếm sống, mà còn kiến tạo một di sản."